Trong nhiều năm qua, Nike đã không ngừng đầu tư vào tự động hóa, kỳ vọng có thể thay thế lực lượng lao động dồi dào và chi phí thấp ở Trung Quốc, Indonesia và Việt Nam bằng robot và dây chuyền công nghệ cao. Tuy nhiên, theo phân tích của WSJ, hành trình này đã bộc lộ những giới hạn của công nghệ hiện tại so với sự khéo léo và linh hoạt của đôi bàn tay con người trong ngành sản xuất giày.
Dự án hợp tác đầy tham vọng giữa Nike và Flex nhằm xây dựng một nhà máy tự động hóa tại Mexico, với mục tiêu sản xuất hàng chục triệu đôi giày vào năm 2023, đã không đạt được kết quả như mong đợi. Dù giảm thiểu được một phần nhân công, số lượng công nhân thực tế tại nhà máy vẫn cao hơn gấp đôi so với dự kiến và chi phí thậm chí còn đắt đỏ hơn so với Việt Nam.
Những khó khăn mà Nike gặp phải cho thấy rõ những thách thức trong việc tự động hóa ngành sản xuất giày. Vật liệu mềm, co giãn và sự thay đổi theo nhiệt độ của chúng khiến robot khó có thể xử lý một cách chính xác. Hơn nữa, sự đa dạng trong thiết kế giày Nike, với các mẫu mã thay đổi liên tục, cũng là một trở ngại lớn đối với quy trình sản xuất hàng loạt bằng robot, vốn đòi hỏi sự tiêu chuẩn hóa cao.
Bài học từ Nike, cũng như những nỗ lực tương tự không thành công của Adidas và Under Armour, cho thấy sự phụ thuộc sâu sắc của các hãng giày lớn vào chuỗi cung ứng và lực lượng lao động lành nghề tại châu Á. Dù viễn cảnh thuế quan từ Mỹ đang tạo ra những áp lực không nhỏ, việc tìm ra một giải pháp thay thế hiệu quả và kinh tế dường như vẫn là một bài toán khó đối với Nike và các đối thủ cạnh tranh.